Những hình ảnh để đời năm 2013
Em
bé cõng chú chó vượt qua trận lụt kinh hoàng ở Manila, bé trai bị mẹ đâm hơn 90 nhát ở Trung
Quốc, Giáo hoàng Francis ôm hôn người “mặt quỷ”… là những hình ảnh nổi bật, gây
xúc động nhất trong năm 2013
Du khách xem cảnh phun nước
ở hồ chứa Xiaolangdi trên sông Hoàng Hà của Trung Quốc
Chú chó Figo lưu luyến bên linh cửu của "người bạn đồng nghiệp" -
cảnh sát Jason Ellis, đã thiệt mạng sau
khi bị 1 tay súng tấn công trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Ảnh: Reuters
Giải cứu một phụ nữ ra khỏi chiếc ô tô bị sa lầy ở Athens hồi tháng 2. Ảnh: Reuters
Các bé trai nghịch súng đồ chơi tại Afghanistan hồi tháng 10. Ảnh:
Reuters
Thói hôi của và sự xuống cấp đạo đức
Gần
đây truyền thông liên tục bình luận hiện tượng người dân đổ xô cướp bia của một
chiếc xe tải bị tai nạn ở Biên Hòa, coi đó là điểm nóng của sự xuống cấp trầm
trọng về đạo lý, cùng với phản ứng bất bình, phẫn nộ, bực tức, xấu hổ là người
dân Việt nam hiện tại.
Chuyện
này không lạ mà là chuyện thường ngày. Đa số các sự việc đã diễn ra tương tự
cũng có những hành động hôi của tương tự.
Không
chỉ việc hàng hóa bị cướp trong tai nạn giao thông mà các tai nạn khác cũng
không tránh khỏi. Hỏa hoạn, cháy nhà, cháy chợ, rơi tiền.. đều bị hôi của mà
không bị gọi là sự bất thường ở xã hội Việt nam vài chục năm trở lại đây.
Phải
chăng phản ứng trên cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Đa
số người Việt nhận định vì dân trí thấp nên họ hồn nhiên phạm tội mà không
biết, hồn nhiên bộc lộ những thói xấu của con người một cách cũng thật… hồn
nhiên.
Nhưng
không phải vậy, cuộc sống lo toan cơm áo hàng ngày, lo xa cho tương lai con cái
trong xã hội bấp bênh về phúc lợi, khó khăn kinh tế, lo cho lợi ích bản thân
quá nhiều so với cộng đồng nên thành nếp “văn hóa hồn nhiên”.
Nhiều
kiểu hôi của
Một
xã hội mà nhan nhản hành chính lộ, phí lộ, học lộ, xin việc lộ, thăng quan lộ,
bệnh lộ… Thậm chí người có quyền hạn “hôi của” trên tai nạn người khác bằng
những thủ đoạn lặp lại trong bệnh viện, trong xử lý hồ sơ… kể cả “hôi” hàng cứu
trợ bão lụt, tiền từ thiện cũng rất hồn nhiên thì liên quan gì đến dân trí thấp.
Nhiều
án tham nhũng quan chức bị phát hiện và xử án cũng chỉ là hiện tượng “trời kêu
ai nấy dạ” chứ không có tính răn đe, không giảm, mà chỉ là bài học để những
người đương quyền đối phó chặt chẽ hơn.
Những
người có quyền, đang điều hành doanh nghiệp nhà nước thì biến những hóa đơn VAT
thừa thãi ở xăng dầu, vật liệu xây dựng, chi phí khác… làm hợp đồng chênh lệch
giá, biến thành tiền cá nhân mà không cần biết doanh nghiệp đó lời hay lỗ.
Việc
mua bán bố trí chức vụ nhiều hơn mức cần thiết, lũy tiến điền vào chổ trống khi
ai đó về hưu trong doanh nghiệp nhà nước, trong cơ quan hành pháp, xét cho cùng
cũng là một sự “hôi của” rất hồn nhiên và gánh nặng nợ hoặc hoàn vốn này cũng
dành cho cộng đồng gánh chịu.
Người
ta thảo luận trên mạng cộng đồng hỏi xin việc này chức nọ với số tiền cụ thể và
bao giờ hoàn vốn ngoài lương cũng rất hồn nhiên.
Thậm
chí cái gọi là văn hóa bìa thư hàng ngày cũng trở thành hồn nhiên và còn được
lèo lái là sự bôi trơn.
Vì
vậy đừng đổ lỗi cho nhận thức hay dân trí mà nên nhận định việc làm xấu hổ đó
đã thành một thói quen hàng ngày trong đời sống ở Việt nam hiện tại.
Nếu
biết xấu hổ về vụ cướp bia, thì còn nhiều thứ khác đáng để xấu hổ mà trong đó
nhiều người lên án, phê phán, chê trách cũng đang thực hiện rất hồn nhiên hàng
ngày.
Một
bài toán quá khó để thay đổi quốc nạn văn hóa đạo đức liên quan đến kinh tế của
người Việt nam hiện tại.
Lý
Phi
“Trúng mối”
Loạn thờ cúng do đâu?
Ngày
rằm tháng Giêng ở một ngôi chùa
Một
xu hướng, hay có thể nói một hiện tượng – thu hút sự chú ý của dư luận trong
thời gian qua là tại Việt Nam càng ngày càng có nhiều người – từ dân nghèo tới
đại gia đến quan chức, và thậm chí một vài cơ quan nhà nước – ‘đi chùa’, ‘thờ
cúng’ hay ‘cầu siêu’.
Nhu
cầu tâm linh, ít hay nhiều ai cũng cần, xã hội nào cũng có. Nhưng điều làm dư
luận quan tâm là việc thờ cúng tại Việt Nam không chỉ đang xảy ra tràn lan,
bất chấp quy cách mà còn bị biến tướng, lạm dụng, gây nhiều phản cảm, phản tôn
giáo, phản tâm linh.
Câu
hỏi đặt ra là tại sao có ‘hiện tượng’ này và đặc biệt vì đâu có việc ‘loạn thờ
cúng’ như vậy?
Thực
hư lẫn lộn?
Dù
đúng hay sai, ít nhiều phải thừa nhận rằng con người tìm đến với tôn giáo hay
coi trọng đời sống tâm linh một phần cũng vì thấy mình bất lực hoặc phải đối
diện với nhiều tai ương, khốn khó trong cuộc sống, trong cuộc đời của mình.
Và
khi càng thấy mình bất lực, càng gặp nhiều khó khăn người ta lại càng cần đến
thần linh hay một đấng vô hình nào đó.
Trong
một xã hội nhiều rủi ro – từ thực phẩm đến giao thông – như Việt Nam, chuyện
người dân tìm đến chùa chiền hay tổ chức thờ cúng để cầu phước, cầu may cho
mình hay cho người thân của mình cũng không khó hiểu.
Theo
số liệu thống kê của Ủy ban An toàn Giao thông Việt Nam,
trong 10 tháng đầu năm 2013 Việt Nam đã có đến gần 8.000 người tử
vong và hàng chục nghìn người bị tàn phế vì tai nạn giao thông.
Đó
là con số không nhỏ chút nào. Khi biết tai nạn luôn rình rập, có thể đến lúc
nào, bất cứ ở đâu và với bất cứ người nào, chắc ai cũng muốn cầu mong chính
mình và gia đình mình không rơi vào cảnh đau thương, mất mát ấy.
Và
xem ra không chỉ người dân mà các quan chức Việt Nam cũng thấy ‘bất lực’ trước tình
trạng tai nạn giao thông nhiều và càng ngày càng tăng như vậy.
Giữa
tháng 11 vừa qua có một Đại lễ Cầu siêu cho các nạn nhân giao thông tại chùa
Bái Đính (Ninh Bình) và được biết đây cũng là lần thứ hai Đại lễ Cầu siêu cho
các nạn nhân tử vong vì tai nạn giao thông với quy mô quốc gia được tổ chức tại
Việt Nam.
Việc
một tôn giáo tổ chức một nghi lễ tín ngưỡng như thế để cầu cho linh hồn, hương
linh những người tử vong được siêu thoát hoặc phần nào xoa dịu, an ủi chia sẻ
bao mất mát, đau thương với người nhân của những người bị nạn – hay qua một
nghi lễ như vậy mời gọi, nhắc nhở mọi người biết ý thức hơn về việc chấp hành
luật giao thông – là một điều tốt, nên làm.
ông
Đinh La Thăng – UV BCH TƯ Đảng, Bộ trưởng Bộ GTVT
Có
điều Đại lễ Cầu siêu ấy lại do Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Việt Nam cùng với Giáo hội Phật giáo Việt Nam tổ chức, và
điều này đã làm nhiều người đặt câu hỏi.
Phải
chăng Ủy ban An toàn Giao thông và Bộ Giao thông - Vận tải nói riêng đang bó
tay, bất lực trước tình trạng tai nạn giao thông tràn lan và phải ‘cầu siêu’ để
đối phó với tình trạng ấy?
Một
câu hỏi khác và quan trọng hơn được đặt ra là tại sao Bộ Giao thông - Vận tải –
một cơ quan của một nhà nước thế tục, hơn nữa theo ý thức hệ cộng sản và chủ
trương vô thần – lại đứng ra tổ chức một nghi lễ tôn giáo như thế?
Nếu
cố gắng tìm câu trả lời cho câu hỏi này chắc ai cũng có tìm thấy được những
nguyên nhân khác – gián tiếp hay trực tiếp – dẫn đến tình trạng loạn thờ cúng ở
Việt Nam.
Trong số đó có sự nhập nhằng, mập mờ, nửa thực, nửa mơ của một nền ‘kinh tế thị
trường định hướng xã hội chủ nghĩa’.
Với
những ai quan tâm hay theo dõi tình hình chính trị, kinh tế, xã hội ở Việt Nam chắc ít
nhiều cũng có cảm giác rằng tại quốc gia này mọi thứ dường như đang lẫn lộn,
không biết đâu là giả, đâu là thật.
Vì
luật pháp không rõ ràng, nghiêm minh, vì thiếu sự cạnh tranh lành mạnh trong
kinh tế cũng như chính trị, muốn làm ăn xuôi chảy, muốn có tiền tài danh vọng,
muốn được thăng quan tiến chức, người ta phải ‘đi chùa’, phải ‘khấn vái’ cầu
may.
Nếu
pháp luật thực sự nghiêm minh, nếu có một xã hội bình đẳng và một cơ chế minh
bạch – nơi đó hay qua đó mọi người có thể cạnh tranh lành mạnh, có thể làm giàu
hay ‘làm quan’ chính đáng bằng chính nỗ lực, khả năng, tài đức của mình – chắc
ít ai phải cần đến ‘âm trợ, dương phù’ như vậy.
Và
khi biết mình trở thành ‘đại gia’ hay được ‘làm quan’ nhanh một phần vì ‘nhờ sự
hỗ trợ của thần linh’, người ta lại càng cảm thấy mình cần phải đến đền chùa.
Đến một phần để ‘tạ ơn’, một phần để xin cho mình giữ được chức, khỏi bị nạn.
Hơn
nữa, có thể khi đã có tiền, có quyền nhưng thấy trống vắng, bất an, người ta
lại cảm thấy cần đi chùa, cần thờ cúng nhiều hơn để cầu an.
Có
người cũng vì giàu quá nhanh, có quá nhiều tiền và muốn để lại ‘công đức’ hay
vì muốn tạo ‘tiếng thơm’ cho mình, dòng họ của mình, họ đã bỏ tiền xây dựng
những ngôi chùa lớn, hoành tráng ghi tên mình.
Nhưng
có thể còn có một lý do khác ít hay nhiều dẫn đến nạn thờ cúng tràn lan và tùy
tiện hiện nay ở Việt Nam.
Đảng
thành ‘tôn giáo’?
Nếu
quan sát các nghi lễ, cách vận hành, tổ chức, hoạt động, lãnh đạo – hoặc đọc
các văn kiện – của Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam, ai cũng có thể nhận ra
rằng Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCS) không còn là một đảng chính trị thuần túy mà
là ‘một tôn giáo’ vì nó có không ít những hành vi, cử chỉ không khác gì một tín
ngưỡng, một tôn giáo hay một dòng tu.
Lời
Mở đầu của Bản Hiến pháp sửa đổi, vừa mới được Quốc hội Việt Nam thông qua
hôm 28/11, viết: ‘Dưới ánh sáng của chủ
nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng HCM ... , Hiến pháp này...’.
Đọc
đến đây, chắc nhiều người – đặc biệt những ai đã từng xem qua các văn bản quan
trọng của các tôn giáo, dòng tu như luật dòng – sẽ có cảm giác rằng mình không
phải đang đọc một bản Hiến pháp của một quốc gia mà là một hiến chương hay luật
của một tôn giáo, một dòng tu.
Tại
những kỳ họp quan trọng, chính thức của ĐCS và các cơ quan Nhà nước hay tại các
phòng họp của các công sở hoặc tại các cuộc mít ting của các ban ngành ở Việt Nam, đều có một
khán đài hay một bàn thờ. Trên đó, luôn có tượng hay hình của ba người – được
coi là ba ‘vị thánh tổ phụ’ – là Mác, Lênin và HCM. Đối với người Việt Nam, vì quá
quen nên ít ai quan tâm đến những chi tiết này.
Nhưng
với người nước ngoài hay những ai hay để ý, chắc chắn họ cảm thấy như mình đang
vào trong một nhà nguyện, một ngôi chùa hay đang tham dự một nghi lễ tôn giáo.
Gần
đây, nhằm chấn chỉnh tình trạng tha hóa, nham nhũng nơi ‘một bộ phận không nhỏ’
quan chức của mình, ĐCS phát động chiến dịch ‘tự kiểm điểm’. Thái độ, hành vi
tự kiểm điểm hay tự sám hối cũng là một cử chỉ được nhiều tôn giáo khuyến
khích, thực hành.
Hơn
nữa, chính quyền Việt Nam
còn phát động chiến dịch ‘học tập tư tưởng HCM’. Việc học hỏi và noi theo các
nhân đức của những vị thánh, những vị tiền nhân đầy đức hạnh cũng là một điều
thường thấy nơi các tôn giáo.
Chưa
hết, tại Việt Nam ảnh tượng của Chủ tịch HCM được treo, được đặt, được ‘thờ’
hầu như khắp mọi nơi và xác thì được tẩm liệm rồi đặt trong hòm kính và trưng
bày trong một lăng lớn nằm ngay giữa quảng trường lớn nhất, quan trọng nhất ở
thủ đô.
Xem
ra, khi làm như vậy, Đảng và chính quyền Việt Nam ‘thờ’ ông không khác gì –
thậm chí còn hơn – những tín đồ của các tôn giáo thờ kính những người sáng lập
tôn giáo của mình.
Điểm
lại một vài trường hợp trên để thấy rằng Đảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước
họ lãnh đạo vận hành, hoạt động không khác gì một tôn giáo.
Và
việc ĐCS và Nhà nước Việt Nam – một đảng và một nhà nước có khuynh hướng hay
chủ trương vô thần – lại có những hành vi, cử chỉ, nghi lễ rất tôn giáo, rất
tín ngưỡng như thế đã và đang góp phần làm nảy sinh nhiều ‘hiện tượng’ khác
trong đó có tình trạng loạn thờ cúng.
Không
cần phải có nhiều kiến thức, nếu quan tâm thời cuộc, chắc ai cũng có thể biết
chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội mà Mác và Lênin chủ trương, khởi xướng đã
thất bại ngay tại nơi chúng được hình thành. Và chắc không ít người trong giới
quan chức Việt Nam
hiện hành cũng hiểu rõ điều này.
Nhưng
trong khi học thuyết, chủ nghĩa của họ bị vứt bỏ và hình tượng của Lênin bị lật
đổ, đập vỡ tại nhiều nước Đông Âu khác trước đây – hay như ở Ukraina trong
những ngày qua – giới lãnh đạo Việt Nam vẫn quyết đi theo ‘ánh sáng’ của họ và
‘tôn thờ’ họ.
Việc
cả một hệ thống chính trị ‘tôn thờ hai vị thánh’ ấy và coi chủ nghĩa của họ là
‘ánh sáng’ chỉ đường khi nhiều người biết nó rất đen tối, mù mờ – hay ngay cả
chính Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thừa nhận đến ‘cuối thế kỷ 21 chưa chắc Việt
Nam có Chủ nghĩa xã hội’ trong một phát biểu được báo chí trích thuật và dư
luận bình phẩm nhiều gần đây – chuyện quan chức và đặc biệt người dân Việt Nam
thiếu hiểu biết về tôn giáo, tín ngưỡng, dẫn đến tình trạng mà có người gọi là
‘cầu cúng, giết mổ, ngoại cảm’ ở Việt Nam hiện nay cũng không có gì lạ.
Hơn
nữa, chắc cũng không ít người tự hỏi nếu coi mình là ‘sáng suốt’, ‘quang vinh
muôn năm’, tại sao Đảng Cộng sản Việt Nam lại không bằng chính khả năng, kiến
thức, tài đức của mình tìm ra một hướng đi thích hợp, tốt cho mình, cho đất
nước và người dân của mình mà phải cứ viện vào ‘ba vị thánh tổ phụ’ ấy và dựa
vào chủ nghĩa, tư tưởng của họ.
Trong
một lần trả lời phỏng vấn BBC gần đây, Giáo sư Ngô Đức Thịnh, nguyên Viện
trưởng Viện Nghiên cứu Văn hóa Dân gian đã nhận xét rằng càng ngày càng có
nhiều quan chức Việt Nam tìm đến thế giới tâm linh và tự hỏi phải chăng họ làm
như vậy vì họ ‘thiếu niềm tin vào bản thân, vào hệ thống chính quyền của mình’.
Nhưng,
với việc Đảng Cộng sản Việt Nam luôn dựa vào Mác, Lênin và HCM để tìm sự chính
danh hay nhờ vào ‘ánh sáng’, tư tưởng của họ để vận hành, để duy trì quyền lãnh
đạo phải chăng không chỉ từng đảng viên và quan chức Việt Nam thiếu niềm tin
vào cá nhân mình, vào đảng của mình mà cả Đảng Cộng sản và hệ thống chính quyền
Việt Nam cũng đang thiếu niềm tin vào chính mình?
TS
Đoàn Xuân Lộc
Từ cầu cúng giết mổ tới ngoại cảm
Thờ
cúng là một nét đẹp trong văn hóa Việt Nam, không chỉ gồm phần cúng lễ
mà còn thể hiện sự tưởng nhớ cội nguồn và là dịp gặp gỡ cộng đồng người
thân, gia đình, bè bạn.
Nhưng
hiện nay, với người Việt Nam,
dường như tục lệ này đã mất đi nhiều ý nghĩa tốt đẹp ban đầu.
Biểu
hiện rất rõ trong việc trong chuyện thờ cúng tràn lan, bất chấp nguyên tắc. Họ
như đi trong đám sương mù của tâm linh, cái gì cũng sợ hãi và cái gì cũng có
thể thờ được.
Trên
khắp các nẻo đường Việt Nam,
chúng ta không khó để bắt gặp những ngôi miếu nhỏ, hoặc những bát nhang đặt
trước một gốc cây, một hòn đá, một cột điện, một ổ mối, tổ kiến… mà người ta
kháo nhau rằng nó có dáng dấp một con rồng, hay từa tựa hình người.
Bát
nhang nào cũng luôn luôn trong tình trạng khói hương nghi ngút.
Hiện
tượng trên phản ánh một sự thật, người Việt Nam đang nhận thức lệch lạc trong
việc thờ cúng, thiếu một chỗ dựa tâm linh lành mạnh.
Giết
mổ và ngoại cảm
Người
cầ̉u cúng 'thọ lộc' ngay trên vỉa hè
Ở
Việt Nam
hiện nay phổ biến quan niệm: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
Hàng
năm, từng đoàn người đi lễ Chùa Hương, Bà Chúa Kho, Bái Đính… xì xụp khấn vái
xin nhà cao cửa rộng, thăng quan tiến chức, tiền tài danh vọng.
Rồi
lễ vật dâng lên nào lợn quay, gà luộc, xôi oản, thậm chí cả rượu.
Hương
khói mù mịt, vàng mã chất đống ngồn ngộn như núi. Xong lễ thì ngồi la liệt thụ
lộc ngay cạnh vệ đường. Tất cả hầu như quên điều tối thiểu là phải chay tịnh
khi lên chùa lễ Phật.
Mọi
người, ngày rằm mùng một lên chùa khấn vái, tưởng rằng chỉ như vậy đã là Phật
tử.
Trong
khi một đoạn kinh ngắn có thể cũng không thuộc, Giáo lý nhà Phật cũng không
hiểu, hàng ngày cũng chẳng tâm niệm những điều răn của Phật.
Ngay
cả những lễ hội được coi là văn hóa cũng thể hiện tính man rợ vì sự méo mó
trong nhận thức tâm linh.
Có
thể kể đến như lễ hội chọi trâu, chém lợn. Không biết thần thánh nào sẽ ban
phúc trong việc chặt con lợn đang kêu thảm thiết ra làm hai với nhát dao bén
ngọt.
Trong
khi dòng máu tuôn trào chưa kịp nguội, hàng trăm con người đổ xô vào thấm máu
lên những đồng tiền và hỉ hả vì sẽ gặp may mắn cả năm.
Hay
những con trâu bị ngả ra ngay khi vừa kết thúc cuộc đấu.
Giá
thịt trâu bị đội lên tới hàng triệu đồng. Để rồi sau đó lại chén chú chén anh
bằng chính thịt những con trâu, lợn vừa bị giết.
Kết
thúc cuộc nhậu có thể là một màn ẩu đả vì quá chén.
Rồi
hiện tượng các nhà ngoại cảm, tìm mộ liệt sĩ mọc lên như nấm.
Lúc
thì được ngợi ca quá mức, khi thì lại bị hạ bệ, thật giả lẫn lộn. Các vụ lùm
xùm liên quan đến sư gần đây cũng cho thấy hậu quả của việc khủng hoảng tâm
linh.
Phải
chăng những lệch lạc trong nhận thức tâm linh ấy, đã dần dần tha hóa tính hướng
thiện của con người, bất chấp những bài giảng đạo đức cao siêu, mơ hồ trong
trường học?
Dẫn
đến những việc quái đản xảy ra thường xuyên hiện nay, như một người bị rơi bọc
tiền tung tóe trên đường phố đông đúc, thay vì nhặt giúp, thì tất cả cùng tranh
nhau vơ lấy như của trời cho.
Thịt
quay treo ở quán phục vụ khách lên Chùa Hương
Một
xe hàng gặp nạn bị đổ, hàng lăn ra đường, thì những nông dân hàng ngày (được
cho là) chất phác vụt biến thành những kẻ tham lam, thi nhau hôi của và lấy làm
may mắn hả hê.
Một
lễ hội hoa kết thúc bằng cảnh tan hoang vì tranh cướp.
Một
buổi phát đồ miễn phí trở thành một màn giành giật... Họ thấy như thế là đúng,
là bình thường?
Đời
sống tâm linh lành mạnh sẽ hướng con người tới điều Thiện. Nhưng hiện nay,
không thể kể hết những trái khoáy trong nhận thức tâm linh của người Việt Nam.
Có
thể cảm nhận, người Việt Nam
giờ đây quá tham lam, ích kỷ và chỉ cần có cơ hội thì tính xấu đó bộc lộ ngay
bản chất.
Những
quan niệm thờ cúng lệch lạc đã dẫn đến lòng tham và đó chính là mầm mống của
cái Ác.
Từ cầu cúng giết mổ tới ngoại cảm
Thờ
cúng là một nét đẹp trong văn hóa Việt Nam, không chỉ gồm phần cúng lễ
mà còn thể hiện sự tưởng nhớ cội nguồn và là dịp gặp gỡ cộng đồng người
thân, gia đình, bè bạn.
Nhưng
hiện nay, với người Việt Nam,
dường như tục lệ này đã mất đi nhiều ý nghĩa tốt đẹp ban đầu.
Biểu
hiện rất rõ trong việc trong chuyện thờ cúng tràn lan, bất chấp nguyên tắc. Họ
như đi trong đám sương mù của tâm linh, cái gì cũng sợ hãi và cái gì cũng có
thể thờ được.
Trên
khắp các nẻo đường Việt Nam,
chúng ta không khó để bắt gặp những ngôi miếu nhỏ, hoặc những bát nhang đặt
trước một gốc cây, một hòn đá, một cột điện, một ổ mối, tổ kiến… mà người ta
kháo nhau rằng nó có dáng dấp một con rồng, hay từa tựa hình người.
Bát
nhang nào cũng luôn luôn trong tình trạng khói hương nghi ngút.
Hiện
tượng trên phản ánh một sự thật, người Việt Nam đang nhận thức lệch lạc trong
việc thờ cúng, thiếu một chỗ dựa tâm linh lành mạnh.
Giết
mổ và ngoại cảm
Người
cầ̉u cúng 'thọ lộc' ngay trên vỉa hè
Ở
Việt Nam
hiện nay phổ biến quan niệm: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
Hàng
năm, từng đoàn người đi lễ Chùa Hương, Bà Chúa Kho, Bái Đính… xì xụp khấn vái
xin nhà cao cửa rộng, thăng quan tiến chức, tiền tài danh vọng.
Rồi
lễ vật dâng lên nào lợn quay, gà luộc, xôi oản, thậm chí cả rượu.
Hương
khói mù mịt, vàng mã chất đống ngồn ngộn như núi. Xong lễ thì ngồi la liệt thụ
lộc ngay cạnh vệ đường. Tất cả hầu như quên điều tối thiểu là phải chay tịnh
khi lên chùa lễ Phật.
Mọi
người, ngày rằm mùng một lên chùa khấn vái, tưởng rằng chỉ như vậy đã là Phật
tử.
Trong
khi một đoạn kinh ngắn có thể cũng không thuộc, Giáo lý nhà Phật cũng không
hiểu, hàng ngày cũng chẳng tâm niệm những điều răn của Phật.
Ngay
cả những lễ hội được coi là văn hóa cũng thể hiện tính man rợ vì sự méo mó
trong nhận thức tâm linh.
Có
thể kể đến như lễ hội chọi trâu, chém lợn. Không biết thần thánh nào sẽ ban
phúc trong việc chặt con lợn đang kêu thảm thiết ra làm hai với nhát dao bén
ngọt.
Trong
khi dòng máu tuôn trào chưa kịp nguội, hàng trăm con người đổ xô vào thấm máu
lên những đồng tiền và hỉ hả vì sẽ gặp may mắn cả năm.
Hay
những con trâu bị ngả ra ngay khi vừa kết thúc cuộc đấu.
Giá
thịt trâu bị đội lên tới hàng triệu đồng. Để rồi sau đó lại chén chú chén anh
bằng chính thịt những con trâu, lợn vừa bị giết.
Kết
thúc cuộc nhậu có thể là một màn ẩu đả vì quá chén.
Rồi
hiện tượng các nhà ngoại cảm, tìm mộ liệt sĩ mọc lên như nấm.
Lúc
thì được ngợi ca quá mức, khi thì lại bị hạ bệ, thật giả lẫn lộn. Các vụ lùm
xùm liên quan đến sư gần đây cũng cho thấy hậu quả của việc khủng hoảng tâm
linh.
Phải
chăng những lệch lạc trong nhận thức tâm linh ấy, đã dần dần tha hóa tính hướng
thiện của con người, bất chấp những bài giảng đạo đức cao siêu, mơ hồ trong
trường học?
Dẫn
đến những việc quái đản xảy ra thường xuyên hiện nay, như một người bị rơi bọc
tiền tung tóe trên đường phố đông đúc, thay vì nhặt giúp, thì tất cả cùng tranh
nhau vơ lấy như của trời cho.
Thịt
quay treo ở quán phục vụ khách lên Chùa Hương
Một
xe hàng gặp nạn bị đổ, hàng lăn ra đường, thì những nông dân hàng ngày (được
cho là) chất phác vụt biến thành những kẻ tham lam, thi nhau hôi của và lấy làm
may mắn hả hê.
Một
lễ hội hoa kết thúc bằng cảnh tan hoang vì tranh cướp.
Một
buổi phát đồ miễn phí trở thành một màn giành giật... Họ thấy như thế là đúng,
là bình thường?
Đời
sống tâm linh lành mạnh sẽ hướng con người tới điều Thiện. Nhưng hiện nay,
không thể kể hết những trái khoáy trong nhận thức tâm linh của người Việt Nam.
Có
thể cảm nhận, người Việt Nam
giờ đây quá tham lam, ích kỷ và chỉ cần có cơ hội thì tính xấu đó bộc lộ ngay
bản chất.
Những
quan niệm thờ cúng lệch lạc đã dẫn đến lòng tham và đó chính là mầm mống của
cái Ác.
Từ cầu cúng giết mổ tới ngoại cảm
Thờ
cúng là một nét đẹp trong văn hóa Việt Nam, không chỉ gồm phần cúng lễ
mà còn thể hiện sự tưởng nhớ cội nguồn và là dịp gặp gỡ cộng đồng người
thân, gia đình, bè bạn.
Nhưng
hiện nay, với người Việt Nam,
dường như tục lệ này đã mất đi nhiều ý nghĩa tốt đẹp ban đầu.
Biểu
hiện rất rõ trong việc trong chuyện thờ cúng tràn lan, bất chấp nguyên tắc. Họ
như đi trong đám sương mù của tâm linh, cái gì cũng sợ hãi và cái gì cũng có
thể thờ được.
Trên
khắp các nẻo đường Việt Nam,
chúng ta không khó để bắt gặp những ngôi miếu nhỏ, hoặc những bát nhang đặt
trước một gốc cây, một hòn đá, một cột điện, một ổ mối, tổ kiến… mà người ta
kháo nhau rằng nó có dáng dấp một con rồng, hay từa tựa hình người.
Bát
nhang nào cũng luôn luôn trong tình trạng khói hương nghi ngút.
Hiện
tượng trên phản ánh một sự thật, người Việt Nam đang nhận thức lệch lạc trong
việc thờ cúng, thiếu một chỗ dựa tâm linh lành mạnh.
Giết
mổ và ngoại cảm
Người
cầ̉u cúng 'thọ lộc' ngay trên vỉa hè
Ở
Việt Nam
hiện nay phổ biến quan niệm: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
Hàng
năm, từng đoàn người đi lễ Chùa Hương, Bà Chúa Kho, Bái Đính… xì xụp khấn vái
xin nhà cao cửa rộng, thăng quan tiến chức, tiền tài danh vọng.
Rồi
lễ vật dâng lên nào lợn quay, gà luộc, xôi oản, thậm chí cả rượu.
Hương
khói mù mịt, vàng mã chất đống ngồn ngộn như núi. Xong lễ thì ngồi la liệt thụ
lộc ngay cạnh vệ đường. Tất cả hầu như quên điều tối thiểu là phải chay tịnh
khi lên chùa lễ Phật.
Mọi
người, ngày rằm mùng một lên chùa khấn vái, tưởng rằng chỉ như vậy đã là Phật
tử.
Trong
khi một đoạn kinh ngắn có thể cũng không thuộc, Giáo lý nhà Phật cũng không
hiểu, hàng ngày cũng chẳng tâm niệm những điều răn của Phật.
Ngay
cả những lễ hội được coi là văn hóa cũng thể hiện tính man rợ vì sự méo mó
trong nhận thức tâm linh.
Có
thể kể đến như lễ hội chọi trâu, chém lợn. Không biết thần thánh nào sẽ ban
phúc trong việc chặt con lợn đang kêu thảm thiết ra làm hai với nhát dao bén
ngọt.
Trong
khi dòng máu tuôn trào chưa kịp nguội, hàng trăm con người đổ xô vào thấm máu
lên những đồng tiền và hỉ hả vì sẽ gặp may mắn cả năm.
Hay
những con trâu bị ngả ra ngay khi vừa kết thúc cuộc đấu.
Giá
thịt trâu bị đội lên tới hàng triệu đồng. Để rồi sau đó lại chén chú chén anh
bằng chính thịt những con trâu, lợn vừa bị giết.
Kết
thúc cuộc nhậu có thể là một màn ẩu đả vì quá chén.
Rồi
hiện tượng các nhà ngoại cảm, tìm mộ liệt sĩ mọc lên như nấm.
Lúc
thì được ngợi ca quá mức, khi thì lại bị hạ bệ, thật giả lẫn lộn. Các vụ lùm
xùm liên quan đến sư gần đây cũng cho thấy hậu quả của việc khủng hoảng tâm
linh.
Phải
chăng những lệch lạc trong nhận thức tâm linh ấy, đã dần dần tha hóa tính hướng
thiện của con người, bất chấp những bài giảng đạo đức cao siêu, mơ hồ trong
trường học?
Dẫn
đến những việc quái đản xảy ra thường xuyên hiện nay, như một người bị rơi bọc
tiền tung tóe trên đường phố đông đúc, thay vì nhặt giúp, thì tất cả cùng tranh
nhau vơ lấy như của trời cho.
Thịt
quay treo ở quán phục vụ khách lên Chùa Hương
Một
xe hàng gặp nạn bị đổ, hàng lăn ra đường, thì những nông dân hàng ngày (được
cho là) chất phác vụt biến thành những kẻ tham lam, thi nhau hôi của và lấy làm
may mắn hả hê.
Một
lễ hội hoa kết thúc bằng cảnh tan hoang vì tranh cướp.
Một
buổi phát đồ miễn phí trở thành một màn giành giật... Họ thấy như thế là đúng,
là bình thường?
Đời
sống tâm linh lành mạnh sẽ hướng con người tới điều Thiện. Nhưng hiện nay,
không thể kể hết những trái khoáy trong nhận thức tâm linh của người Việt Nam.
Có
thể cảm nhận, người Việt Nam
giờ đây quá tham lam, ích kỷ và chỉ cần có cơ hội thì tính xấu đó bộc lộ ngay
bản chất.
Những
quan niệm thờ cúng lệch lạc đã dẫn đến lòng tham và đó chính là mầm mống của
cái Ác.
Tại sao gái mại dâm không dùng bao?
Tại
Kenya, 1,5 triệu người đang sống với HIV, và có khoảng 100.000 trường hợp nhiễm
HIV mới mỗi năm. Bất chấp điều đó một số người làm nghề mại dâm vẫn có quan hệ
tình dục không an toàn và sau đó dùng thuốc kháng virus HIV để giảm nguy cơ lây
nhiễm. Liệu như vậy liều lĩnh tới mức nào?
"Hãy
để tôi nói cho quý vị biết sự thật về lý do tại sao nhiều người trong chúng tôi
không sử dụng bao cao su," Sheila, người từng là gái mại dâm tại khu ổ
chuột Korogo ở Nairobi
trong sáu năm, nói.
"Chúng
tôi không có tiền, và khi gặp một khách hàng hứa sẽ cho bạn nhiều tiền hơn mức
thường được nhận, thì bạn sẽ đồng ý có quan hệ tình dục mà không dùng biện pháp
bảo vệ nào ngay cả khi bạn không biết tình trạng nhiễm HIV của người đó."
Sheila
cho biết cô và các cô gái hành nghề mại dâm khác có thể đi đến một phòng khám
vào sáng hôm sau để xin thuốc kháng virus fkhẩn cấp - loại thuốc ngăn chặn
virus, nếu được uống trong vòng 72 giờ kể từ khi bị nhiễm, và trong nhiều
trường hợp đang giúp ngăn chặn sự tiến triển của nó.
"Chúng
tôi sử dụng thuốc này như bao cao su," cô nói.
Loại
thuốc kháng virus được nói tới này là loại thuốc dự phòng sau phơi nhiễm, hay
còn gọi là PEP.
Nó
được sản xuất nhằm sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. Ví dụ, để đưa cho các nạn
nhân bị hãm hiếp nếu kẻ hãm hiếp họ được cho là có HIV dương tính, hoặc cho
nhân viên y tế bị kim tiêm có thể đã bị nhiễm HIV đâm.
Không
có những con số chắc chắn cho thấy PEP có tác dụng tới đâu. Các chuyên gia nói
rằng để ngăn chặn bị lây nhiễm virus thì trước hết và tốt hơn cả là sử dụng bao
cao su.
Một
số phòng khám sẽ chỉ cung cấp cho khách hàng một đợt PEP một năm. Họ lo rằng
nếu họ cung cấp thuốc quá tự do, những người hành nghề mại dâm sẽ hoàn toàn
không sử dụng bao cao su nữa.
Điều
này vẫn không khiến Pamela, cô gái 24 tuổi hành nghề mại dâm, PEP bốn lần trong
năm qua.
Có
gợi ý sử dụng thuốc kháng vi rút tiền phơi nhiễm nhằm giảm tác dụng phụ
"Tôi
có quan hệ tình dục không an toàn vào một đêm khi tôi đã rất say và sáng hôm
sau tôi đã không đi đến phòng khám mà tôi đã xin thuốc PEP đầu tiên... Tôi đã
đi đến một phòng khám khác nhau, nơi họ không có hồ sơ của tôi , và nói dối
rằng tôi bị buộc phải quan hệ tình dục không được bảo vệ," cô nói.
Cô
đã không uống hết cả đợt thuốc vì các tác dụng phụ. "Bạn cảm thấy rất khó
chịu, bị nôn mửa, chóng mặt, và nói chung cảm thấy ốm", cô nói. "Vì
vậy, tôi đã ngừng không dùng hết thuốc."
Peter
Godfrey-Faussett, cố vấn khoa học cao cấp của UNAIDS, nói rằng cần tới thuốc
kháng virus cho nhóm hành nghề mại dâm, nhưng chỉ khi được sử dụng một cách
đúng đắn.
"Chúng
tôi biết rằng mặc dù tỉ lệ sử dụng bao cao su khá cao trong cộng đồng những
người hành nghề mại dâm, nhưng vẫn có tỷ lệ bị lây nhiễm HIV rất cao vì vậy
chúng tôi cần có thêm các công cụ cần thiết khác với những gì đã có," ông nói.
Tuy
nhiên, sử dụng kháng virus khẩn cấp, PEP, không phải là cách tốt nhất để ngăn
chặn lây nhiễm HIV, ông nói. Thay vào đó sẽ tốt hơn cho những người hành nghề
mại dâm nếu có một loại thuốc kháng virus được điều chế để dùng trước khi phơi
nhiễm HIV - được gọi là Dự phòng trước phơi nhiễm (PrEP).
Loại
này được dùng hàng ngày, và chứa ít các loại thuốc hơn PEP, vì vậy có tác dụng
phụ it hơn. Nhưng ông Godfrey-Faussett nhấn mạnh rằng thuốc phải được sử dụng
như một phần của một liệu pháp rộng lớn hơn, bao gồm cả xét nghiệm HIV thường xuyên
để đảm bảo bệnh nhân dùng đúng thuốc.
Có
kế hoạch sẽ tiến hành một một chương trình thí điểm với những người hành nghề
mại dâm ở Kenya
để xem liệu có thực tế không nếu để họ sử dụng PrEP như một lớp bảo vệ thêm nữa.
Tuy
nhiên thuốc không phải là rẻ.
Tại
Mỹ, PrEP giá khoảng $14.000 một năm tính giá đầy đủ, tuy nhiên người có thu
nhập thấp có thể được mua với giá rẻ hơn nhiều, hoặc thậm chí được cung cấp
miễn phí .
Ở
các nước đang phát triển, nơi thuốc thuộc loại tương tự được sử dụng, chi phí
có thể là khoảng $150 một năm.
Ông
Godfrey-Faussett nhấn mạnh rằng loại phòng tránh giá rẻ nhất, mà trong trường
hợp này, lại có tác dụng nhất.
Ảnh người nghèo Việt Nam được giải nhất
Hàng
năm, Consultative Group to Assist the Poor - Nhóm Tư vấn Trợ giúp người nghèo,
CGAP, tổ chức Cuộc thi Nhiếp ảnh CGAP.
Và
năm nay Giải Nhất - Grand Prize. Giải Nhiếp ảnh CGAP 2013 được trao cho bức ảnh
mang tên Chiều Mưa của nhiếp ảnh giả Việt Nam Trương Minh Điền. Tác giả ghi lại
được hình ảnh người phụ nữ gánh khoai đi bán rong để kiếm tiền kiếm nuôi hai
con và chồng sau một ngày bươn bải và bị ướt trong cơn mưa đột ngột.
Giải
Nhì được trao cho bức ảnh mang tên Người bán báo của Md Farhad Rahman từ Bangladesh. Bức
ảnh chụp tại một sân ga và bán báo là hình thức kiếm sống khá phổ biến ở nước
này.
Bức
ảnh với tiêu đề Hai đường cong (Double Curves) của tác giả Chi Keung Wong, từ
Mali, đoạt giải Ba, cho người xem được thấy những người đàn ông làm bán gạo tại
khu chợ Bamako.
Giải
Lựa chọn của công chúng (People’s Choice) về tay nhiếp ảnh gia Mohamad Gouda,
từ Ai Cập, với bức ảnh mang tên Talented Nesma. Người phụ nữ này quản lý cơ sở
kinh doanh chuyên vẽ tranh và thêu thùa được thành lập nhờ khoản tiền nhỏ vay
từ CGAP, và nhờ đó có được một khoản thu nhập ổn định.
Giải
khu vực Nam Á với bức Brick Worker - Thợ đóng gạch của Moksumul Haque, từ Bangladesh.
Những cơ sở kinh doanh nhỏ như thế này đang tạo ra công ăn việc làm cho người
nghèo tại đây.
Giải
Khu vực Tiểu Saharan được trao cho bức ảnh mang tên New Tread của Pauline
Opmeer, từ Tanzania.
Bức ảnh chụp những người công nhân đang làm lại lốp xe cũ để kiếm sống.
Giải
Khu vực Latin America và Caribbean rơi vào tay Luiz Grillo, từ Brazil với bức Men and Oranges
(Người và Cam). Chợ São Joaquim là chợ trời
lớn nhất tại thành phố Salvador
rất được người nghèo ưa chuộng. Tại đây công nhân mang đưa cam lên xe tải để
đưa tới các khu vực khác nhau.
Giải
khu vực Đông Á và Thái Bình Dương được trao cho nhiếp ảnh người Việt, Võ Chí
Trung, với bức The Gold Life - Cuộc sống vàng. Nơi đây vốn là thủ phủ
Panduranga của Vương Quốc Chămpa xưa và tác giả đã ghi lại hình ảnh những phụ
nữ đi qua các đồi cát ra biển mỗi sáng.
Giải
khu vực châu Âu và Trung Á với bức Shoe Repair Shop (Cửa hàng sửa chữa giầy)
của Bulent Suberk, từ Thổ Nhĩ Kỳ. Ông cụ 84 tuổi này vẫn đang làm việc tại cửa
hàng này để có thể có thu nhập đủ sống.
No comments:
Post a Comment